811 – Người đàn bà 5 đảm đang của nước Đức!

Bà Ursula von de Leyen bên những người lính của mình.

Bà Ursula von der Leyen bên những người lính của mình.

Người đàn bà 55 tuổi, là mẹ của 7 đứa con (5 gái 2 trai) vừa được bổ nhiệm chức Bộ trưởng Bộ Quốc phòng Đức – Bà Ursula von der Leyen còn được đánh giá là ứng viên sáng giá của CDU cho chức thủ tướng đang được giới thạo tin ở Đức và Âu châu bàn tán nhiều trong những ngày qua.

Bà Ursula tuổi Mậu Tuất (1958), là con gái trong một gia đình có tiếng về chính trị ở ngoại ô thành phố Hannover. Cha bà, ông Tiến sỹ Ernst Albrecht, cựu thủ hiến tiểu bang Niedersachsen, một ân nhân lớn của thuyền nhân ty nạn Việt Nam. Ông đã đi tiên phong trong việc đón nhận và cưu mang những người tỵ nạn trên Biển Đông được tàu Cap Anamur vớt đem tới Đức từ cuối thập niên 70 cuả thế kỳ trước. Tên của ông đã được khắc trên qủa đại hồng chung treo trên gác chuông Chùa Viên Giác – Hannover, một ngôi chùa lớn xứ trời Âu do người Việt tại Đức hưng công xây dựng.

Ông Ernst Albrecht chính trị gia lão thành của CDU

Ông Dr. Ernst Albrecht chính trị gia lão thành của CDU

Sinh trưởng trong một gia đình danh giá, nhưng thời thơ ấu của bà cũng không mấy phẳng lặng như những phụ nữ cùng trang lứa khác. Ursula von der Leyen sinh ra và lớn lên ở Brussels (Bỉ), nơi người cha của bà đang làm việc (đại diện ngành than và thép) cho Khối Thị trường chung Âu Châu (EEC), trước khi về tham gia chính trường Đức.

Sau khi tốt nghiệp trường Trung học dạy nghề và hoàn thành chương trình tú tài (Abitur), năm 19 tuổi, Ursula vào Khoa Kinh tế học tại Đại học Göttingen và Münster. Năm 20 tuổi bà sang Anh học Kinh tế và Chính trị (LSE) tại Đại học London. Về nước, bà chuyển sang học Y khoa. Bà đã có bằng tiến sỹ y khoa trước khi về làm việc tại Bệnh viện Phụ sản ở Đại học Y Hannover (MHH).

Là con của một chính trị gia trung hữu, ngay từ khi là cô bé vị thành niên, nhiều năm bà đã phải sống trong sự bảo vệ của cảnh sát, do những kẻ cực đoan cánh tả luôn nhắm tới các nhân vật chính trị và doanh nhân có tiếng. Có thời kỳ bà phải rời quê nhà tới nhà người bà con ở London để sống và học tập dưới cái tên giả Rose Ladson”. (Theo AFP).

Bà Ursula von der Leyer và đức lang quân (bìa trái)- Ảnh chụp năm 2009 ở Berlin

Bà Ursula von der Leyen và đức lang quân (bìa trái)- Ảnh chụp năm 2009 ở Berlin

Năm 28 tuổi bà kết hôn với giáo sư y khoa và nhà doanh nghiệp Heiko Echter von der Leyen, một chuyên gia về tim mạch ở Đại học Y khoa Hannover (MHH). Năm 32 tuổi bà mới tham gia CDU, kế tục con đường chính trị của người cha. Nhưng nhiệm vụ làm vợ và làm mẹ đã làm sự nghiệp của bà bị gián đoạn một thời gian. Đó là từ 1992-1996, sau khi chồng bà, được mời sang thỉnh giảng chuyên về tim mạch tại trường Đại học Stanford (California – Mỹ). Bà von der Leyen đành phải tạm xa chính trường theo chồng sang Hoa Kỳ chăm lo cho con cái. Chính nhờ sự trợ giúp của vợ mà ông Heiko Echter có những bước tiến ngoạn mục trên con đường nghiên cứu khoa học và trở thành một Giám đốc điều hành nổi tiếng của ARTISS GmbH với Đại học Y Hannover – một trung tâm khoa học ứng dụng lớn về Công nghệ sinh học và Y học tiến tiến của Đức.

Bà Ursula luôn chiếm được cảm tình của thanh thiếu niên...

Bà Ursula luôn chiếm được cảm tình của thanh thiếu niên…

Trong vai trò một chính khách, với phong cách táo bạo cùng nụ cười luôn thường trực trên môi, ngay cả khi phải chấp nhận những rủi ro chính trị đã khiến bà von der Leyen đã chiếm được cảm tình của cử tri. Nhất là phụ nữ, giới trẻ và cả lớp người cao tuổi trong xã hội.

Khả năng nói lưu loát cả tiếng Anh và Pháp, cùng với vốn kiến thức vững về kinh tế trong thời gian sống và học tập ở Anh và Mỹ, bà von der Leyen đã tạo dựng được một mạng lưới quan hệ rộng ở cả hai bờ Đại Tây Dương.

Không phải ngẫu nhiên mà ngay sau khi tham gia CDU, mặc dù phong cách của bà được cho là “độc diễn” không giống như tính chất (trung hữu bảo thủ) của đa số các thành viên CDU, nhưng bà vẫn nhanh chóng vượt qua các bậc “cây đa cây đề” trong đảng. Những nỗ lực thúc đẩy cải cách xã hội, quan điểm của bà lại gần với những người thuộc đảng trung tả đối lập. Như việc mở rộng chương trình chăm sóc trẻ nhỏ, cho cả những ông bố cũng có thể được nghỉ ăn lương. Hay những quyết tâm ngăn chặn các trang web xấu đăng tải những hình ảnh khiêu dâm đồi truỵ đối với trẻ vị thành niên. Bất chấp sự phản ứng gay gắt của các nhà cung cấp dịch vụ Internet. Đây được xem như những bước đi táo bạo làm hiện đại hóa hình ảnh của đảng CDU.

Bà Ursula đang là ngôi sao sáng trên chính trường...

Bà Ursula đang là ngôi sao sáng trên chính trường…

Dù có tính cách trái ngược, bà von der Leyen vẫn được người đàn bà quyền lực nhất thế giới Angela Merkel tín nhiệm và giao lãnh đạo các bộ khá quan trọng trong suốt 3 nhiệm kỳ liền như: Bộ Gia đình, Người cao tuổi, Phụ nữ và Thanh niên (2005-2009); Bộ Lao động và Các vấn đề xã hội (2009-2013); Bộ Quốc Phòng (2013-2917).

Việc lần đầu tiên nước Đức bổ nhiệm một phụ nữ có gương mặt cởi mở thân thiện đứng đầu lực lượng vũ trang, chắc chắn sẽ gửi đi một thông điệp mang nhiều ẩn ý hòa dịu, hòa bình đối với láng giềng cũng như các điểm nóng trên thế giới mà Đức có ít nhiều trọng trách can thiệp vì lợi ích chung.

bf24f305bbKế thừa di sản lớn từ Ernst Albrecht, một chính khách khả kính của CDU, nhưng có lúc, bà von der Leyen gây bất bình với nhiều thành viên trong đảng bởi sự bất tuân phục. Von der Leyen từng nói, mình như một người đứng bên lề của CDU, vốn bảo thủ và do nam giới chiếm ưu thế. Nếu không vì cha mình, lẽ ra bà đã có thể trở thành một thành viên của đảng Xanh…

Là thành viên của chính đảng cầm quyền. Nhưng mọi ý tưởng cải cách xã hội của các đảng đối lập vẫn được Ursula ủng hộ, lắng nghe. Điều đó cho thấy trong một thể chế dân chủ đa nguyên, dù là đối lập với nhau về quyền lợi đảng phải, cũng không bao giờ có tranh đấu một mất một còn. Càng không bao giờ có kẻ thù vĩnh viễn. Sự khởi đầu tốt đẹp cho một liên minh chính trị tả hữu lớn giữa Đen-Đỏ đã minh chứng cho nguyên lý ấy!

800px-Cdu_parteitag_dezember_2012_von_der_leyenMột bà mẹ của 7 đứa con, vừa hoàn thành nhiệm vụ của người vợ, người mẹ, người con trong một đại danh gia vọng tộc. Lại vẫn nỗ lực để thăng tiến trên con đường học vấn và trở thành ngôi sao sáng trên chính trường. Người đàn bà ấy tuy không còn trẻ nữa. Đã bước qua tuổi 55, cái tuổi ở xứ ta, một người lao động bình thường đã được nghỉ ngơi, sống cuộc sống an nhàn bên con cháu. Nhưng người đàn bà ấy, vẫn nắm chặt thanh kiếm báu trong tay. Đang trở thành người kế nhiệm tiềm năng của một CDU hiện đại. Bà ta xứng đáng là “công chúa”, là “người phụ nữ 5 đảm đang” đích thực của nước Đức hôm nay!

Liên hệ với các thế hệ “Phụ nữ Việt Nam anh hùng bất khuất trung hậu đảm đang” dưới ngọn cờ quang vinh của ĐCS, chắc nàng công chúa 5 đảm xứ người còn học được nhiều điều ???

Gocomay

___________________

767 – “Bên thắng cuộc” viết cho ai? Ai cần đọc BTC?

conflictPhải nói sau khi đọc xong cuốn 2 của “Bên thắng cuộc”, có tựa đề “Quyền bính”, tôi như vừa tận hưởng “bữa tiệc” thông tin rất ấn tượng. Mà từ trước tới nay chưa được tham dự bao giờ.

Có một số ý kiến cho rằng, tác giả Huy Đức chỉ bày biện các sự kiện theo kết cấu có chủ ý một cách thật tự nhiên mà không bình luận gì nhiều… nên tác phẩm thiếu đi tính “hàn lâm”. Nhưng theo tôi, ở 2 cuốn sách này, Huy Đức đã đạt tới một thủ pháp rất cao trong cách thể hiện của một nhà báo có tầm nhìn theo phương pháp làm báo hiện đại. Đó là sự tôn trọng độc giả, tránh sự áp đặt chủ kiến của tác giả lên hiện thực khách quan của lịch sử. Khiến độc giả thay vì thụ động tiếp nhận thông tin, lại có thể chủ động tham gia vào từng sự kiện. Để tiếp nhận nó một cách chủ động, tùy theo trình độ, khả năng và cảm thụ riêng biệt của mỗi người.

Lại có ý kiến nhận xét, tác giả Huy Đức giành nhiều thiện cảm với các ông Võ Văn Kiệt và các cộng sự đắc lực của ông. Song nếu tinh ý, ta sẽ thấy, tác giả không hề né tránh khi đề cập tới trách nhiệm của ông Võ Văn Kiệt trong việc ký 2 nghị định gây nhiều hệ luỵ về mở rộng hoạt động của Tổng cục II (96/CP) và nghị định quản chế tại gia những người bất đồng chính kiến (31/CP).

Cố TT Võ Văn Kiệt trên công trường xây dựng trạm biến thế 500kv Pleiku ngày 3-11-1993 - Ảnh: Nguyễn công thành

Cố TT Võ Văn Kiệt trên công trường xây dựng trạm biến thế 500kv Pleiku ngày 3-11-1993 – Ảnh: Nguyễn công thành

Nhược điểm nữa rất cơ bản ở ông Kiệt là không những chỉ mải lo về chính sách phát triển kinh tế mà xem nhẹ công tác nhân sự. Với cương vị thủ tướng ông đã buông lơi cả về quốc phòng, an ninh và ngoại giao cho Lê Đức Anh thoả sức tung hoành. Rồi cả những lem nhem trong chuyện “quan hệ bất chính” (quan hệ ngoài hôn nhân) của Võ Văn Kiệt với bà Hồ Thị Minh (người dự kiến sẽ “giúp việc” cho cụ Hồ) ở chiến khu Việt Bắc. Người con ngoài giá thú Phan Thành Nam (với bà Minh) cũng được Huy Đức đưa vào tác phẩm khá chi tiết, khi mà tất cả các tài liệu chính thống đều né tránh.

Một người nữa, được cho là Huy Đức ưu ái, đó là vị Đại tướng Tổng tư lệnh – Bí thư Quân uỷ (một thời) – Võ Nguyên Giáp. Song cứ đọc những dòng sau đây, ta sẽ thấy tác giả đã rất khách quan đối với nhân vật lịch sử này:

Hình minh hoạ tướng Giáp trên bìa tạp chí Time, ngày 15/5/1972

Hình minh hoạ tướng Giáp trên bìa tạp chí Time, ngày 15/5/1972

“Mưu lược và quyết liệt không chỉ trong những cuộc chiến quy ước như Điện Biên Phủ, năm 1946, khi Hồ Chí Minh đi Pháp nhân Hội nghị Fontainebleau, ở Hà Nội, tướng Giáp đã cùng với Trường Chinh thanh trừng đối lập gần như triệt để. Nhưng trước những đối thủ chính trị nhân danh Đảng, tướng Giáp trở nên cam chịu và thụ động. Có lẽ lòng trung thành với tổ chức và ý thức tuân thủ kỷ luật đã rút đi thanh gươm trận của ông.”

Không chỉ có Điện Biên Phủ, trong cuộc chiến ở miền Nam trước 30.04.1975, cho dù cả 2 ông Lê Duẩn và Lê Đức Thọ o ép tướng Giáp một cách quyết liệt bằng việc cho bắt tất cả những cộng sự thân tín của ông Giáp trong cái gọi là “Vụ án xét lại chống đảng”. Nhưng vai trò của tướng Giáp trên cương vị Bộ trưởng Quốc phòng và Bí thư Tổng Quân uỷ TW trong Tổng hành dinh chỉ đạo bộ máy chiến tranh của Hà Nội là không ai có thể thay thế được. Vậy mà uy tín và sinh mạng của tướng Giáp dưới cái nhìn của TBT Lê Duẩn và Trưởng Ban Tổ chức TW Lê Đức Thọ thật rẻ rúng:

Theo Giáo sư Hồ Ngọc Đại, con rể ông Lê Duẩn, một hôm ông Giáp gọi điện thoại kêu ông Đại tới nhà, ông Đại nói: “Ông Giáp hẹn tôi 13 giờ, nhưng 15 giờ tôi mới đến. Gặp, ông bảo là đã chờ tôi lâu lắm rồi. Ông khoác vai tôi rồi nói: Đại đưa hộ thư này trực tiếp tới anh Ba giúp nhé. Té ra chiều hôm đó có cuộc họp bàn về vấn đề của tướng Giáp. Tối tôi đưa thư cho ba tôi, ông nói: tào lao”. Ông Hồ Ngọc Đại kể tiếp: “Có lần, tôi sang nhà số 2 Nguyễn Cảnh Chân chúc Tết Lê Đức Thọ. Tới nơi, tôi thấy ông Giáp cũng vừa đến. Từ trong nhà ra, ông Thọ đi qua trước mặt mà không thèm chào ông Giáp một câu, bước đến ôm lấy tôi. Có lần ông Thọ nói ông còn để cái đầu ông Giáp trên cổ là đã may lắm”.

(trích chương 15: tướng Giáp – Cuốn 2: Quyền bính)

Cho nên trong thời điểm tướng Giáp được giao nhiệm vụ phụ trách UB Dân số và Kế hoạch hóa Gia đình, ngoài dân gian đã lưu truyền vế câu đối: “Ba mươi năm chiến tranh tướng Võ không còn Nguyên mảnh Giáp” là vậy! Bởi, khi “thanh gươm trận” sắc bén của ông đã không thể bảo vệ được các chiến hữu và cả bản thân mình, hào quang của vị “Anh Cả Quân Đội” thật sự chỉ như thứ “nắng quái chiều hôm” trong mắt những kẻ nắm “Quyền bính” thật sự. Nếu tướng Giáp không “hèn” trước song Lê (Lê Duẩn, Lê Đức Thọ), chắc chắn số phận của ông sẽ đoản mệnh như hai vị tướng lừng danh nơi trận mạc (Hoàng Văn Thái và Lê Trọng Tấn) chí cốt của ông (?)

quyền bínhĐóng góp rất đáng ghi nhận của Bên thắng cuộc (BTC) là đã trả lại một phần quan trọng sự thật của lịch sử hiện đại của Việt Nam (nhất là sau 30.04.1975) như vốn dĩ nó có. Chứ không phải bằng sự thêu dệt nhằm mục đích tuyên truyền của bất kỳ phe nhóm nào. Bởi vậy, sau khi đọc xong BTC, ta càng thấy không lạ những cây viết qúa gượng gạo (theo đơn đặt hàng) khi cho rằng tác phẩm của Huy Đức là “thiên kiến”; “thiên lệch”; “bóp méo”; “nhìn lịch sử qua lỗ đồng xu”; là “chém gió”. Có ý kiến của quan chức còn lấp lửng răn đe “sẽ xem xét BTC dưới góc độ của Nghị định 97/CP”.

Đối với những người chưa hề (chưa thèm) đọc tác phẩm mà đã hô hào và tích cực chống cuốn sách, thật chả đáng để chúng ta bận tâm nhiều.

Có vài chi tiết vụn vặt ở phía các tướng lãnh của VNCH như tướng Lê Văn Hưng (chuẩn tướng  – Phó tư lệnh Quân Đoàn IV) dùng súng bắn vào ngực (tim) hay bắn vào đầu? hiện vẫn chưa chính xác. Đặc biệt cách dùng từ “tuẫn tiết” (như Huy Đức dùng) hay “tự tử” (vì sợ bị trừng trị của một số ý kiến phò bên thắng cuộc) cũng có gây tranh cãi. Mặc dù vậy, những cái chết can đảm, trọng danh dự của các tướng VNCH (dù bằng sung hay bằng thuốc độc) trong và sau thời điểm 30.4.1975 như tướng Nguyễn Khoa Nam; Lê Văn Hưng; Trần Văn Hai; Phạm Văn Phú; Lê Nguyên Vỹ… cũng đáng để cho những ai yêu hoà bình, hoà hợp và hoà giải dân tộc suy ngẫm. Bởi không chỉ sự thật mà cả tình thương yêu giống nòi mới có thể là phương thuốc qúi nhằm “chữa lành các vết thương cũ”. Chứ hận thù và cố chấp sẽ chả bao giờ lấp được cái “hố ngăn cách” vốn đã qúa sâu giữa những cựu thù.

130128150319_le_duan_464x261_leduan_nocreditNgoài thái độ ngạo mạn của cặp bài trùng Lê Duẩn – Lê Đức Thọ, bỏ ngoài tai lời khuyên can hợp lý của tướng Giáp trong đợt Mậu Thân 1968, dẫn tới sự tổn thất nặng nề cả quân và dân trên toàn miền Nam. Nhờ phần phụ lục của cuốn 2 (Quyền bính) của BTC mà ta mới thấy rõ hơn chân tướng nhà độc tài hiếu chiến Lê Đức Thọ đã cư xử vô lối tới mức nào với trận chiến khốc liệt ở Quảng Trị: “Theo tướng Lê Phi Long, trong thời gian diễn ra Chiến dịch Quảng Trị: “Ông Lê Đức Thọ không hiểu bằng con đường nào, thường xuyên điện thẳng cho các sư đoàn không qua điện đài của Bộ Tổng Tham mưu, vừa để nắm tình hình vừa tự ý đôn đốc đánh. Kỳ quặc! Chúng tôi, cơ quan tham mưu, không đồng tình với cách làm này nhưng không biết than thở với ai, hình như anh Văn cũng cảm nhận được điều đó…”. Chính sự chớ trêu này mà: “Thành cổ Quảng Trị thất thủ khi quân miền Bắc đã gần như hoàn toàn kiệt sức. Theo tướng Lê Phi Long: “Lực lượng chiếm giữ Thành Cổ khi đó nói là có mấy tiểu đoàn nhưng trên thực tế chỉ còn phiên hiệu, mỗi tiểu đoàn chỉ còn ba bốn chục người. Việc bổ sung quân số tiếp tế qua sông hết sức khó khăn. Nhiều sinh viên đã phải rời giảng đường để nhập ngũ. Nhiều tân binh chưa gặp mặt người chỉ huy đã ngã xuống. Nhiều cán bộ chỉ huy ngày đêm vất vả, râu tóc mọc kín mặt mà không có thời gian cắt cạo. Trong hầm phẫu ở ngay dinh Tỉnh Trưởng cũ thường xuyên có trên dưới 200 thương binh, sặc mùi hôi thối. Các lực lượng trong Thành Cổ thì chiến đấu một cách tuyệt vọng, còn các đơn vị ở các hướng khác, tuy có cố gắng đánh vào cạnh sườn để hỗ trợ cho lực lượng ở trong Thành nhưng cũng không tạo được hiệu quả. Chiến dịch Quảng Trị kéo dài, thương vong rất lớn, có thể nói là lớn nhất so với tất cả các chiến dịch trong hai cuộc kháng chiến. Mỗi lần nghĩ lại tôi rất đau lòng. Ta đã tung hết lực lượng, đã kiệt quệ. Có lúc tôi đã phải điều học viên trường Lục Quân về gần thủ đô lập một lữ đoàn để bảo vệ Trung ương, vì hết cả quân”.

imagesVậy mà những màn vừa diễn ra về cái gọi là “kỷ niệm 40 năm ngày ký kết Hiệp định Paris thắng lợi” của hệ thống tuyên truyền lề đảng ầm ĩ suốt cả tuần qua vẫn cho rằng Lê Đức Thọ là nhà chính trị, nhà ngoại giao và nhà quân sự bậc kỳ tài. Trong khi bất chấp lời khuyên của Tổng hành dinh (của tướng Giáp), cùng với Lê Duẩn nhắm mắt ném quân vào “cối xay thịt” – Thành cổ Quảng trị nghiền nát 1 đại đội/ngày (81 ngày=81 đại đội) mà kết quả của hòa đàm cũng chỉ là những điều khoản do phía Mỹ đưa ra từ thời gian trước đó. Để minh định cho sự thật này, tác giả Pierre Asselin từ Honolulu gửi cho BBC ngày hôm qua (28.01) đã chỉ ra rằng:

Chiến thắng của Hà Nội là một chiến thắng trả bằng cái giá đắt, không phải là một chiến thắng vẹn toàn mà những lãnh đạo của Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, đặc biệt là Lê Duẩn, đã mường tượng khi cuộc chiến bắt đầu.”

Ở một đoạn khác Asselin phân tích:

“Hà Nội đánh giá thấp quyết tâm bảo vệ lợi ích của Tòa Bạch Ốc ở Việt Nam. Đợt đánh bom Giáng sinh ở Hà Nội và Hải Phòng gây chấn động tâm lý‎ cho Hà Nội, chưa kể thiệt hại vật chất. Vài ngày sau khi Hà Nội cam kết trở lại bàn thương lượng và Nixon tạm dừng đánh bom, hội đàm mở lại ở Paris.

Sự thực tế của Hà Nội, việc họ muốn kết thúc đàm phán, chấm dứt chạm súng, thể hiện rõ qua sự sẵn lòng có những nhượng bộ mới, nhất là ngôn ngữ về tình trạng khu phi quân sự sau khi ngừng bắn. Nếu Hà Nội đã có những nhượng bộ này ngay từ đầu tháng 12, cuộc đánh bom Giáng sinh đã tránh được.”

(http://www.bbc.co.uk/vietnamese/forum/2013/01/130128_pierre_asselin_paris1973.shtml)

Có một điều thú vị nữa mà những ai chưa được đọc “Hoa xuyên tuyết” của tác giả Bùi Tín thì chưa hiểu được sự trắc ẩn trong con người cố TBT Nguyễn Văn Linh. Một người mà có thời được cho là linh hồn của công cuộc “đổi mới” và “cởi trói” sinh hoạt văn nghệ ở Việt Nam từ Đại hội VI (1986). Sau khi đọc xong cuốn 2 (Quyền bính), với những giữ kiện khá đầy đủ, ta mới thấy đây chính là con người ít học, bảo thủ, định kiến và thù vặt nhỏ nhen với tầm nhìn vô cùng thiển cận. Cho dù đời tư khá thanh bạch chính liêm. Nguyễn Văn Linh và những nhân vật bảo thủ giáo điều như Đỗ Mười, Lê Đức Anh, Đào Duy Tùng… đã bóp chết tư tưởng dân chủ đa nguyên xuất hiện ở xứ ta hồi cuối thập niên 80s ngay từ trong trứng nước.

Vợ chồng cố TBT Nguyễn Văn linh - Hồ Thị Huệ thời trẻ.

Vợ chồng cố TBT Nguyễn Văn linh – Hồ Thị Huệ thời trẻ.

Công cuộc “đổi mới” với những bài báo ký tên NVL dưới thời ông Linh trị vì thực chất chỉ nhằm nâng cao vị thế của Tổng bí thư (vốn “cách nhau chỉ bằng sợi tóc” như chính lời ông Linh nói lúc nhậm chức). Để rồi sau đó quay lại hoàn toàn với giáo điều “ý thức hệ” một cách tai hại và phải chui vào vòng ảnh hưởng của Bắc Kinh mà cố Bộ trưởng Ngoại giao Nguyễn Cơ Thạch gọi là “Giai đoạn Bắc thuộc lần thứ 5 bắt đầu”. Đó là về chính trị. Còn lĩnh vực kinh tế, với tư duy giáo điều về con đường đi lên CNXH, thành phần kinh tế nhà nước vẫn cứ nắm vai trò “chủ đạo” cho dù làm ăn thua lỗ, thất thoát do không tự bơi được trong cơ chế thị trường tự do. Luôn cần “phao bơi” chả khác thời bao cấp. Cái gọi là “đổi mới” thực ra chỉ là giải pháp tình thế khi bầu sữa “viện trợ của Liên Xô” không còn. Nhiều nơi trong nước thiếu đói tới mức có người đàn ông phải cắt bắp chân của mình để nấu cháo cứu đói cho các con. Những cảnh rùng rợn như trong “Cái đêm hôm ấy đêm gì” (Phùng Gia Lộc), chỉ khi được phanh phui, người dân mới được đảng và nhà nước “đổi mới tư duy” cho bung ra làm ăn tự do để khỏi chết đói.

Khi có chút của ăn của để nhờ mở ra đa thành phần về kinh tế mang lại thì giới bảo thủ lại sợ “chệch hướng”, lại thít. Nhất là việc đưa vào Bản sửa đổi Hiến pháp 1992 điều 4 (giống điều 6 của thây ma hiến pháp Liên bang Xô Viết) về sự lãnh đạo độc tôn của ĐCS. Đặc biệt vẫn qui định đất đai thuộc “Sở hữu toàn dân do nhà nước thống nhất quản lý”. Như thế cái gọi là “đổi mới” theo “cơ chế thị trường định hướng XHCN” thực ra chỉ là trò bịp để cho những kẻ nắm quyền bính đè đầu cưỡi cổ hòng “ăn trên ngồi trốc” và “vinh thân phì gia” trên xương máu và mồ hôi nước mắt của muôn dân.

Như một qui luật tất yếu “cùng tắc biến”, những bế tắc về kinh tế hiện nay, biết đâu lại là cơ may cho sự thay đổi toàn diện cả kinh tế lẫn chính trị. Đồng hành với những đóng góp rất trách nhiệm của hàng ngàn trí thức và nhân sỹ tiến bộ vào Bản dự thảo hiển pháp sửa đổi đang trong giai đoạn lấy ý kiến đóng góp của toàn dân, cuốn sách BTC của Huy Đức do tác giả tự phát hành vào dịp này thật rất kịp thời. Nó không chỉ dừng lại ở việc công bố sự thật để giúp chúng ta tìm ra phương thuốc đúng để chữa lành các vết thương cũ mà còn giúp những người đang nắm vận mệnh quốc gia không phạm các sai lầm mới” như tác giả bộc bạch ở chương cuối (chương 22 – Cuốn 2: Quyền bính) với đoạn kết sau đây:

Nhớ khi “cả nước tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc lên chủ nghĩa xã hội”, Việt Nam nhanh chóng trở thành một quốc gia kiệt quệ, dân chúng lầm than, hàng triệu người phải bỏ nước ra đi. Nhớ khi trả lại ruộng đất và một số quyền căn bản cho dân thì đất nước hồi sinh, đời sống người dân bắt đầu cải thiện. Bản chất của đổi mới là từ chỗ Đảng và Nhà nước cấm đoán, tập trung tất mọi quyền hành, đến chỗ để cho dân quyền được tự lo lấy cơm ăn, áo mặc. 

images770206_16Ngay sau khi tuyên bố độc lập, Chủ tịch Hồ Chí Minh viết: “Nếu nước được độc lập mà dân không được hưởng hạnh phúc, tự do thì độc lập cũng không có nghĩa lý gì”(629). Không thể phủ nhận tầm nhìn của Hồ Chí Minh. Khi ông đưa ra tuyên bố này loài người chưa có Internet, thế giới chưa có toàn cầu hoá, độc lập dân tộc đối với người dân ở nhiều quốc gia vẫn được coi là vô cùng thiêng liêng. 

Giá như không phải là ý thức hệ mà tự do và hạnh phúc của nhân dân mới là nền tảng hình thành chính sách của Đảng Cộng sản Việt Nam, đảng do Chủ tịch Hồ Chí Minh sáng lập và lãnh đạo, thì người dân đã tránh được chuyên chính vô sản, tránh được cải cách ruộng đất, cải tạo tư sản, tránh được Nhân văn – Giai phẩm, tránh được biết bao binh đao xung đột trong nội bộ dân tộc, gia đình.”

Thiết nghĩ, đó là tất cả tâm lành của một nhà báo dấn thân, không còn muốn “trú ngụ trong sự sợ hãi” luôn trăn trở và lao động miệt mài hàng chục năm dòng mới có được. Vậy “công trình khảo cứu lịch sử đặc sắc này với lương tâm trong sáng và tay nghề lão luyện của một nhà báo chuyên nghiệp có trách nhiệm trước vận mệnh của đất nước…” (như ý kiến của giáo sư Chu Hảo – NXB Tri thức, Hà Nội) đã viết cho ai? Và ai cần đọc Bên thắng cuộc nhất?

Xin nhường lại cho người có trách nhiệm cao nhất của chế độ, ông Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng và các ông trong Ban Dự thảo sửa đổi Hiến pháp 1992 (nếu qúi vị thật lòng muốn dân giàu nước mạnh, xã hội công bằng, dân chủ và văn minh… ) trả nhời giùm!

Gocomay

_________________________

Gocomay's Blog

Con tằm đến thác vẫn còn vương tơ