Ngày 31/10 vừa qua bà Kim Tiến thượng thư Bộ Thuốc, sau khi đi thăm bệnh viện Bạch Mai đã nói “Giải bài toán chống quá tải bệnh viện cần sự vào cuộc của cả hệ thống chính trị“. Nhưng vào cuộc ra sao thì không thấy bà Tiến nói. Mà chỉ chung chung kiểu “việc chống quá tải bệnh viện không chỉ làm ngày một ngày hai mà cần phải có lộ trình thực hiện và cần phải có sự hỗ trợ cả về cơ chế và chính sách của nhà nước về tài chính, cơ sở vật chất…. nâng cao chất lượng cho y tế tuyến dưới, đẩy mạnh thực hiện Đề án Bệnh viện vệ tinh…“ (*)
Là người từng cộng tác làm việc hàng chục năm (trước đây) với ngành y tế, tôi không nghĩ bà Tiến, một người đi lên từ ngành vệ sinh dịch tễ ở Viện Pasteur TP. Hồ Chí Minh lại không biết cái nguyên nhân chính dẫn tới qúa tải bệnh viện. Đó là do lỗi hệ thống (chính trị) gây ra. Nhưng đụng vào cái tổ kiến lửa ấy, có lẽ bà dù có gan to bằng giời cũng chả dại, chả dám.
Mấy hôm nay, thằng cháu “đít sắt“ của May cũng phải nằm viện. Cái nơi mà nó sợ nhất trong tất cả các thứ sợ là tiêm và gặp những người mặc áo Blou trắng. Chính vì thế nó đau bụng từ trưa hôm thứ Ba (20/11) mà không dám kêu. Đau âm ỉ suốt đêm mà cũng chịu đựng. Sáng ra, đau qúa, nó mới chịu khai thật với mẹ nó và chấp nhận đi khám ở chỗ ông bác sỹ gia đình (Hausarzt). Hóa ra cu cậu bị đau bụng ruột thừa. Phải đưa ngay đi cấp cứu ở bệnh viện Huyện (Kreiskrankenhaus). Đen cho cu cậu, hôm ấy có qúa nhiều ca mổ định kỳ (đã lên lịch) nên phải chờ đợi tới 5, 6 tiếng đồng hồ nữa ca mổ mới được tiến hành. Để giảm đau, các bác sỹ đã cho uống thuốc an thần với một liều lượng nhẹ và cử người theo dõi sát sao. Khoảng chập tối thì ca mổ hoàn tất. Lúc đó ông bác sỹ chính (hôm đó ông làm thông 2 ca liền) mới thở phào và nói “tôi chưa bao giờ thấy đứa trẻ (10 tuổi) nào mà có ruột thừa lớn như thằng bé này“. Ông bác sỹ ấy lại chính là người đã mổ ruột thừa cho tôi hồi đầu tháng Tư năm ngoái (**). Ông ta là ân nhân của cả 2 ông cháu tôi, mà có muốn gặp ông để mà nói lời cám ơn cũng thật khó. Đơn giản ông rất bận, chả đủ thời gian để tiếp những hằng hà xa số những ân nhân của mình…
Hôm thứ Năm vào thăm cháu, thấy nó đã hoàn toàn bình phục. Dạo này bệnh viện đông bệnh nhân mà hai bố con nó chiếm của người ta cả phòng (2 giường). Sộc vào thấy thằng cháu thì đang xem phim hoạt hình (Tivi) còn bố thì đang ngồi dán mắt vào chiếc Laptop xem video ca nhạc. Giờ ăn trưa, hộ lý mang cho mỗi người một khay thức ăn nóng sốt…. ngon cứ như đồ ăn ở khách sạn ý. Chớp vội vài tấm hình đưa lên đây để làm kỷ niệm cho cu cậu nhớ và đừng bao giờ có ác cảm với những người mặc Blou trắng ở xứ này nữa.
Trở lại chuyện qúa tải ở bệnh viện xứ Việt mình, người thì nói do giường bệnh bên mình còn khiêm tốn qúa (khoảng 20,5 giường/ 1 vạn dân). Người thì đổ cho lỗi của bệnh nhân vượt tuyến. Một số cho rằng cần phải di rời hết các bệnh viện lớn (chật chội) ở trong nội thành ra ngoại thành. Lại có ý kiến nói, phải tăng cường hệ thống bệnh viện vệ tinh và tạo “thương hiệu“ cho tuyến y tế ở cở sở để thu hút người bệnh nhằm giảm tải cho các tuyến trên.
Nhưng như lời một bác sỹ ở tuyến cơ sở (tỉnh Hoà Bình) thẳng thắn nói: “dù là bệnh viện miền núi nhưng Bệnh viện tỉnh Hòa Bình đang chịu áp lực quá tải, đạt 130-140% so với công suất. Tuy nhiên, với giá viện phí như hiện tại, nhiều bệnh viện lại thích quá tải“ (***)
Như vậy khi “qúa tải“ đồng nghiã với “tăng thu nhập“ (cả theo qui định của nhà nước lẫn “phong bì“ theo luật bất thành văn) thì chẳng ai dại gì mà mong vắng khách vắng bệnh nhân tới cơ sở y tế của họ cả. Chính nguyên nhân này khiến bà Thượng Tiến dù có muốn nói không ngàn lần với tệ nạn tiêu cực trong ngành y tế cũng chỉ như nước đổ lá khoai. Chả ai tin. Nay bà còn đánh đố người bệnh cần “quay phim chụp ảnh“ cảnh bác sỹ nhận phong bì và gửi về Bộ Y tế để bà xử lý. Qủa là bất khả thi vì con bệnh không ai lại vừa đưa phong bì để “cầu“ sớm được khỏi bệnh mà lại muốn phản lại cái nơi mình vừa cầu xin đó? Nếu ai đi tin nhời bà Tiến mà đặt “bẫy“ thì bài học tầy liếp vụ nhà báo Hoàng Khương nhận bản án 4 năm tù giam về tội “đưa hối lộ“ đó thôi. Có ai thích đi tù để chống tiêu cực tham nhũng như vậy nữa không?
Cho nên tôi rất tán thành việc muốn chữa tiệt tình trạng qúa tải ở bệnh viện là phải giải quyết từ gốc cái nguyên nhân đã sản sinh ra nó. Việc này một mình ngành y tế của bà Tiến xinh đẹp không thể làm nổi mà “cần sự vào cuộc của cả hệ thống chính trị“. Nhưng nếu chỉ vào cuộc theo kiểu “đề án/ dự án“ (Đề án Bệnh viện vệ tinh/ Đề án 1816) thì ai dám bảo lại không sinh tiêu cực, thất thoát bởi cả “bầy sâu ăn hết của dân“ đã hoàn toàn kháng thuốc?
Có một thực tế là, không có một nền y học của nước tiên tiến nào lại tránh được tình trạng qúa tải nếu việc chăm sóc sức khoẻ cộng đồng không được “cả hệ thống chính trị“ cũng như mọi thành viên trong xã hội bắt tay vào thực hiện một cách tích cực. Những việc tưởng chừng không liên quan đến ngành y tế như việc cần có nhiều không gian cho môi trường sống của trẻ nhỏ nói riêng và cộng đồng nói chung như những hồ bơi, sân đá bóng, sân chơi thể thao, công viên cây xanh… được hiện diện ở trong các trường học từ mẫu giáo cho tới các trường đại học và cả trong các khu dân cư. Lại chính là góp phần rất lớn vào việc tăng cường sức khoẻ chống lại bệnh tật, làm giảm tải cho các cơ sở y tế trong nước. Nhưng hỡi ôi, có những ông Tổng đốc Như Nguyễn Thế Thảo của Hà Nội lại muốn tiêu diệt cái không gian sống qúi giá đó (như việc cho xây bãi đỗ xe trong công viên Thống Nhất là ví dụ) thì thử hỏi hàng trăm năm nữa thủ đô Hà Nội của chúng ta liệu có thoát được cảnh bệnh nhân không phải nằm chung giường? Được biết ông Thảo từng du học ở Ba lan, nơi mà mùa này các công viên ở đó có có những đàn ngỗng trời bay về đỗ kín các vườn hoa giữa lòng thành phố mà con người không bao giờ tơ hào tới sợi lông nào của chúng. Tôi đã 2 lần ghé Ba lan (lầu đầu 1987: 1 tháng; lần sau: 1991: 6 tháng), một nước ở Trung Âu không phải giàu có gì so với các nước ở Tây Âu như Đức, Hà Lan, Anh…. Nhưng thấy không gian sinh tồn cho cả người và muôn loài ở đó thật tuyệt vời. Phải chăng nơi ấy vẫn luôn tồn tại những công bộc liêm chính và gương mẫu trong hệ thống chính trị biết cư xử đúng mực với muôn loài?
Cách đây khoảng hơn 10 năm, tại nơi tôi ở, mặc dù có rất nhiều sân bóng và các loại sân chơi thể thao. Nhưng còn thiếu duy nhất một sân cho trẻ con trượt ván (Skateboards). Bọn trẻ yêu thích môn này (trong đó có thằng con trai thứ hai của tôi) chỉ có khoảng mươi đứa đã kéo đến biểu tình trước cửa trụ sở cơ quan hành chính của làng (Dorfhaus) để bày tỏ và gây áp lực lên chính quyền địa phương. Được một tờ báo (báo Huyện) đăng ảnh. Và ngay lập tức lãnh đạo thôn phải mua đất và bỏ kinh phí ra xây một sân chơi trượt ván cho các cháu.
Những cái sân bãi cỡ như sân bóng khu Quần Ngựa (trên đường Hoàng Hoa Thám Hà Nội) ở làng nào cũng có tới vài cái. Bà con người Việt mình từ Đông Âu (lao động) sang sống ở đây, từ thời chưa có giấp phép cư trú dài hạn vẫn có thể tới mượn và luyện tập hàng mỗi cuối tuần. Việc tổ chức giải thi đấu trong cộng đồng còn được xã hội hỗ trợ một phần kinh phí nữa.
Trái lại ở xứ ta, thời còn ở làng, quê tôi cũng có tới 3, 4 cái hồ lớn (và cả sân bóng) để các chiều hè bơi lội và đá bóng thoả thích. Nhưng nay về tìm lại thì tất cả hồ lẫn sân bóng đều được san lấp phân lô làm nhà rồi. Ngay cả trường cấp 1, 2, 3 mới xây dựng sau này cũng hoàn toàn không có sân đá bóng hay hồ (bể) tập bơi. Đó là lý do vừa xẩy ra chuyện vô cùng thương tâm ở một huyện ngoại thành Hà Nội, gần chục đứa con gái học cấp 3, trời nóng rủ nhau đi tắm hồ bị chết đuối do tại trường học không bao giờ có tiết học bơi. Hay có cũng không có nơi để tập. Bởi các nhà qui hoạch trong “hệ thống“ thấy không cần thiết phải phí đất và tiền bạc cho cái việc “khoẻ để bảo vệ tổ quốc“ (và giảm bệnh tật) này làm gì?
Tóm lại, nếu chỉ hô hoán “cần sự vào cuộc của cả hệ thống chính trị“ để “giải bài toán chống qúa tải bệnh viện“ như của bà Kim Tiến nêu ở thượng dẫn, có lẽ cũng chỉ giải quyết được những khó khăn ngắn hạn trước mắt. Muốn giải quyết tận gốc vấn đề cần có cái nhìn viễn kiến hơn. Như phải sửa “lỗi hệ thống“ để kiên quyết thu hẹp dần môi trường sống của “bầy sâu“ hại chẳng hạn. Điều mang tính “nhạy cảm“ này chắc gì bà Thượng thư Bộ thuốc và những người đồng hội đồng thuyền (còn tốt) của bà dám đụng đến dù một sợi lông chân của chúng?
(*) http://bachmai.gov.vn/index.php?option=com_content&task=view&id=950&Itemid=31)
(***) http://tuoitre.vn/Chinh-tri-xa-hoi/Song-khoe/455693/Nhieu-benh-vien-thich-qua-tai.html
*
* *
P/S: Một số hình ảnh qúa tải ở bệnh viện do các báo chính thống đăng tải:
________________________
Filed under: Tham nhũng & Chế độ | Tagged: chăm sóc sức khoẻ cộng đồng, hệ thống chính trị, nguyễn kim tiến, quá tải bệnh viện, tiêu cực trong ngành y tế, đề án 1816 - đề án bệnh viện vệ tinh | 1 Comment »